Trích: GIÁO ÁN ĐƯỜNG LỐI TU TẬP ĐẠO PHẬT
"Vậy hàng ngày các con phải:
Lấy THẬP THIỆN LÀM HÀNH TRANG để tiến bước về đất Phật. Đất Phật ở đâu chúng ta không biết nhưng chúng ta vượt qua nhân quả là chúng ta đến với đất Phật đó. Cho nên, lấy Thập thiện làm hành trang để tiến bước về đất Phật.
Lấy CHÁNH NIỆM TĨNH GIÁC - đây là những phương pháp Thầy dạy các con đó, từng bước đó. THẬP THIỆN nhớ không? Làm hành trang để tiến bước về đất Phật. Lấy Chánh niệm tỉnh giác làm phương tiện di chuyển. Cũng như mình lấy Chánh niệm tỉnh giác làm cái xe đạp mình đạp đi cho bớt mỏi chân chút, nhanh nhanh hơn chút. Tức là nếu mà mình đi bộ, lấy Thập thiện làm hành trang mình đi bộ thì nó lâu. Cho nên mình đi mau mau hơn chút thì mình lấy Chánh niệm tỉnh giác cũng như mình mượn chiếc xe đạp mình chở cho nhẹ chút. Cho nên mình làm phương tiện mình di chuyển đi cho nhanh chút.
Lấy TỨ CHÁNH CẦN làm vũ khí để bảo vệ mạng sống của mình. Nghĩa là mình đi trên con đường vậy chứ nó cũng có những nguy hiểm lắm chứ. Cho nên phải lấy Tứ Chánh Cần làm vũ khí để khi gặp có gì đó là mình chặt đầu nó mình đi qua chớ không thì nó cướp mạng mình đi. À gặp cướp thì cũng có thể nó cướp giật mình giữa đường.
Đó cho nên mình phải lấy Tứ Chánh Cần làm vũ khí, các con phải nhớ kỹ lấy Tứ Chánh Cần. Cho nên, các ác pháp đến là mình diệt liền, đừng có để. Vậy cho nên lấy vũ khí mà chặt đầu nó đi còn các con để ác pháp nó đến nó xâm chiếm như bọn cướp nó cướp các con rồi. Cho nên các con phải tiêu, cho nên Tứ Chánh Cần Phật dạy đó: Các pháp ác chưa sanh không cho sanh mà đã sanh thì phải diệt. Các pháp thiện chưa sanh thì cho sanh mà đã sanh thì cho tăng trưởng. Phải không? Có bốn điều kiện của Tứ Chánh Cần. Vì vậy mà chúng ta lấy nó làm vũ khí có phải không?
Lấy TỨ VÔ LƯỢNG TÂM, Tứ Vô Lượng Tâm là gì đây? Đây các con sẽ nghe để mà biết chớ, không lẽ đi trên đường các con nhịn đói đi được sao? Cho nên lấy Tứ Vô Lượng Tâm mà làm lương thực, làm thực phẩm sống hàng ngày để mình sống mình đi. Chớ rồi không thể nhịn đói đi nổi không? Đói quá đi sao được phải không? Cho nên chúng ta lấy Tứ Vô Lượng Tâm làm thực phẩm hàng ngày để nuôi sống mà đi.
Lấy PHÁP HƯỚNG làm kim chỉ nam không bao giờ lạc lối. Cái pháp hướng các con cứ nhắc nó thì nó không có lạc, còn các con không nhắc vọng tưởng nó vô thì nó lạc mất chứ gì. Các con quên không? Cho nên những cái pháp mà Thầy nêu ra nó có đầy đủ những cái ý nghĩa đề khi mà chúng ta sử dụng nó. Các con quên nhắc nó là coi chừng các con mất kim la bàn rồi đó. Chỉ Nam Bắc mà các con đi Tây đi Đông mất rồi phải không? Cho nên không mất hướng rồi, còn có pháp hướng rồi các con không bị lạc đâu. Do đó các con sẽ không bao giờ lạc lối. Lấy cái gì nữa đây?
À, lấy TRI TÚC THIỂU DỤC làm phương châm cho cuộc sống của các con. Bởi vì mình thiểu dục là mình không có gì hết, đó là cái phương châm cuộc sống của mình có thêm bỏ ra, có thêm bỏ ra. Thì như vậy là mình bỏ ra mới đúng phương châm của mình, mà không bỏ ra là không đúng phương châm. Mình tu hồi mới đầu mình bỏ ra sau đó mình nhìn vô cái thất của mình trời bọc ni lông sao mà đầy hết trơn. Vì có bỏ ra được cái gì đâu tới cái lon sữa rồi cái gì, cái gì mà người ta bỏ da-ua trong mình ăn rồi cũng mình để mai mốt mình đựng muối tiêu. Cái gì cũng không bỏ hết thì như vậy là các con đâu có Thiểu Dục Tri Túc, cứ nhét vô nhét vô không à. Đó đi ra ngoài thấy cây đinh cũng lượm vô, thấy con ốc gì của người ta chạy xe đạp người ta rớt cũng lượm vô để trong nhà. Trời đất ơi, mình có xe đạp đâu mà lượm con ốc đó bỏ trong nhà. Người ta có xe đạp thì người ta lượm vô làm cái gì mà mình không có lượm con ốc bỏ nhà làm chi? Ở đó tất cả những cái đó là cái Thiểu Dục Tri Túc của chúng ta mà làm phương châm trong cuộc sống của mình. Rồi lấy cái gì nữa các con? Nó còn nữa chứ.
Lấy PHÒNG HỘ SÁU CĂN diệt lòng ham muốn. Đó là chấm dứt sinh tử luân hồi. Cuối cùng thì chúng ta phải phòng hộ sáu căn của mình. Để làm gì? Để ngăn chặn nó. Phòng hộ mắt mình nhìn thấy cái đồng hồ mà nó khởi ham muốn là không có được. Tức là mình phòng hộ nó mình không cho ham muốn gì, nó lìa ham muốn ra hết cho nên mình trở thành Thiểu Dục Tri Túc. Mà nó lìa ham muốn thì tất cả những cái đó là chấm dứt sanh tử luân hồi của mình.
Ở đây các con có nghe Thầy nói ngồi thiền hít thở không? Không, phải không? Thầy có dạy thêm cái gì nữa không? Không. Thế mà chúng ta chấm dứt được sinh tử luân hồi rồi. Vậy các con tu cái gì giờ đây? Phải không? Cứ theo cái lộ trình từ người cư sĩ tới người tu sĩ mà tu như thế này tức là chúng ta đã phá được con đường nhân quả của chúng ta rồi. Các con thấy rõ chưa? Rồi từ đó các con sẽ đi tới, rồi các con sẽ thấy cái hơi thở ở chỗ nào Thầy mới dạy tới. Bây giờ dạy hơi thở các con chẳng tu biết hơi thở. Thầy biết hôm dài cứ hơi thở không à. Phải không? Mà ở đây con giảm giảm lại chứ còn trước kia các con liên miên bất tận lúc nào hở ra cũng hơi thở chớ không có bỏ hơi thở. Còn bây giờ thì đã giảm bớt nhiều rồi. Từ ngày mà có cái giáo án này các con thấy giảm xuống, giảm xuống cũng khá nhiều rồi.
Chúng ta đi lầm đến cái con đường của đạo Phật, “Các con hãy cố gắng tiến lên. Tự thắp đuốc lên mà đi, ánh sáng và sự giải thoát đang chờ đón các con. Cố lên, cố lên”. Đây là bức thơ của Thầy mà, nhắc các con nhắc không những là người cư sĩ ở Hà Nội, những người đệ tử cư sĩ của Thầy đang ở Hà Nội đã hướng về Thầy mà đây cũng nhắc các con cũng đang hướng về Thầy, đang hướng đến những ngọn đèn mà Thầy thắp lên cho các con đi. Vậy thì các con hãy theo những cái gì mà Thầy dạy đây mà các con hãy bước đi, đừng để mất thời gian. Tuổi đời của các con sẽ qua mau rất là uổng."
Trích file 42 - Giáo án đường lối tu hành Đạo Phật - TL Thích Thông Lạc
Nhận xét
Đăng nhận xét